Một đêm kia Sengai đi kiểm soát khu tăng thất, thấy vắng mặt thiền sinh nọ và khám phá ra cái ghế cao mà y hay dùng để trèo tường. Sengai lấy cái ghế đi và đứng thay vào chỗ ấy.
Khi kẽ ngao du quay về, chẳng biết đến sự việc, đặt chân lên đầu thầy và nhảy xuống.
Khi khám phá ra mọi chuyện y sững sốt.
Sengai bảo: "Khi gần sáng trời thường lạnh lắm. Ðừng dể bị cảm."
Người môn đệ không bao giờ ra ngoài vào ban đêm nữa.